thegioiceo.com
Online 340 | Đăng nhập
Khoan dung với người khác là tự giúp đỡ chính mình
01-09-2018  1492
Nhờ không coi trọng lợi ích bản thân, có thể thấu hiểu và khoan dung cho lỗi lầm của người khác, đã khiến Tần Mục Công nhận được phúc báo.

Chuyện xưa kể rẳng, Tần Mục Công rất thích ngựa. Ông không tiếc chi ra vàng bạc nặng tay để tìm mua vài chú ngựa nuôi trong cung. Một hôm, người tùy tùng phụ trách nuôi ngựa thần sắc hoảng hốt chạy tới bẩm báo nói rằng một con tuấn mã màu trắng đã biến mất.

Tần Mục Công nghe xong lập tức chạy tới chuồng ngựa kiểm tra, chỉ thấy nửa sợi dây thừng vẫn còn cột trên máng, nhất định là con ngựa quật cường này đã lồng khỏi dây cương chạy mất. Tần Mục Công sốt sắng đứng ngồi không yên, đích thân dẫn người đi tìm. Họ men theo dấu chân ngựa lúc ẩn, lúc hiện trên đường, đi mãi tới một sơn cốc, núi Kỳ Sơn.

Không bao lâu, họ nghe thấy tiếng người náo nhiệt, hóa ra là nhóm người vùng sơn cốc đang vây quanh một đống lửa, nướng thịt ngựa, quây quần thưởng thức ngon lành. Tần Mục Công đưa mắt nhìn thì thấy tấm da ngựa màu trắng trong đám cỏ. Đó chính là con tuấn mã mà ông bị mất.

“Đây là ngựa của ta mà!”, ông kinh ngạc thốt lên. Những người dân miền sơn cước đang ăn thịt ngựa đứng phắt dậy, kinh sợ nhìn Tần Mục Công và binh lính đứng đằng sau. Những đôi mắt lo sợ nhìn nhau, nín thở. Họ đang chờ đợi sự trừng phạt từ đức vua.

Ban thêm cho rượu và xá tội.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, khuôn mặt của Tần Mục Công đã trở lại điềm nhiên như thường. Ông cười nói: “Ăn thịt tuấn mã mà không uống rượu liền, sẽ bị đau bụng, tổn hại tới sức khỏe”.

Thế là ông dặn dò tùy tùng quay về hoàng cung mang vài hũ rượu ngon tới để người dân sơn cước nhắm cùng thịt ngựa, rồi mới quay người bỏ đi. Phía sau bóng dáng của Tần Mục Công và binh lính là những ánh mắt đầy hoài nghi.

Một năm sau, Tần và Tấn đánh nhau to tại Hàn Nguyên. Tần Mục Công sai Phi Báo làm tướng, cùng mang quân ra đón đánh. Hai bên đối trận ở đất Hàn Nguyên vào tháng 9 năm 646 TCN. Trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, Tấn Huệ Công thua, bỏ đồ trang bị lại cho quân Tần giành nhau, hòng thoát lấy thân, nhưng chẳng may ngựa lại sa lầy. Tần Mục Công thúc quân đuổi gấp, nhưng không bắt được Huệ Công, trái lại, còn bị quân Tấn vây hãm. Quân Tấn tấn công, mũi giáo lớn của quân địch chĩa thẳng vào áo giáp khiến Tần Mục Công bị thương.

Trong thời khắc tính mạng như ngọn đèn trước gió đó, đột nhiên một đội quân gồm mấy trăm tráng sĩ thét lớn, lao vào đột phá vòng vây. Họ quyết một phen sống mái, liều chết xông pha, khiến quân Tấn mặt mày choáng váng, lúng túng, hoang mang, nhất thời không biết phải làm thế nào. Quân Tần thừa cơ phản công, chỉ một trận đã đánh bại quân Tấn, đồng thời bắt sống Tấn Huệ Công.

Sau chuyện đó, Tần Mục Công triệu kiến đội quân kỳ lạ đã kịp thời tới cứu viện. Ông bèn hỏi họ: “Trẫm không nhớ rằng mình đã gia ân gì cho các vị. Vì sao các vị lại sẵn sàng xả thân cứu trẫm?”. Những người đó cười mà đáp lại rằng: “Chúng thần chính là những người đã giết con tuấn mã của ngài năm xưa nhưng lại được ngài ban cho rượu ngon vậy!”.

***

Nếu khi xưa, Tần Mục Công trừng trị ba trăm người thổ dân vì tội ăn thịt ngựa quý, thì hôm nay, ông có thể sẽ bỏ mạng trong vòng vây địch. Chính lòng khoan dung, độ lượng của Tần Mục Công đối với ba trăm vị tráng sĩ đã cứu thoát ông trong đường tơ kẽ tóc. Vậy nên, lịch sử mới có một Tần Mục Công đã đưa nước Tần từ vị trí chư hầu xa xôi hẻo lánh ở phía tây bắc Trung Quốc vươn lên địa vị bá chủ thời Xuân Thu.

Chữ “Thứ” (恕) này nghĩa là khoan thứ, khoan dung, độ lượng với người. Nó bao gồm chữ “Như” (如) trong “giống như”, “như là” đặt cạnh bộ “Tâm” (心), ý chỉ sự suy bụng ta ra bụng người, điều mình không muốn thì đừng bắt người phải chịu. Trí tuệ cổ nhân cho rằng muốn có thể thực sự lượng thứ, bao dung với người khác thì bản thân phải đặt mình vào vị trí của họ, phải biết nghĩ cho người khác.

Một người có thể dung thứ được lỗi lầm của người khác thì lòng người tự nhiên quy thuận, cảm ân; vào một thời điểm trong tương lai có thể nhận được phúc báo không ngờ đến. Câu chuyện về Tần Mục Công là một ví dụ như thế.

Những bậc tài trí mưu lược kiệt xuất trong lịch sử xưa nay không phải vì họ có thần lực bách chiến bách thắng mà là vì họ có trái tim có thể gói trọn cả thiên hạ. Tần Mục Công nhờ vậy mới có thể xưng bá thời Xuân Thu. Câu chuyện này cũng đã minh chứng cho câu nói: “Tấm lòng rộng rãi bao nhiêu thì vũ đài cũng lớn bấy nhiêu”.

Vậy nên có câu, khoan dung với người khác kỳ thực là đang tự giúp đỡ chính mình.


Bạn hãy click thích trang này trên facebook để cập nhật nhanh thông tin về những bài viết hay và hữu ích.

Thế giới CEO © 2024 PMV Corp, Tel:028.37156156, Tòa Nhà SBI, Công Viên Phần Mềm Quang Trung, Quận 12, TP.HCM, Việt Nam

Liên kết: Xem quảng cáo | Data Center | Mua Tên Miền | Mua Hosting | Xem Bản Đồ | Lịch khai giảng | TourBalo | Thế giới CEO | Ẩm Thực VIP | Vào học | Ảnh Plus