Sáng suốt nhìn thấy trước là trí tuệ
Sáng suốt nhìn thấy trước là một thể hiện của trí tuệ, giỏi dùng những chi tiết để phán đoán xu thế phát triển của sự vật, đồng thời có sự lựa chọn thông minh. Người sáng suốt nhìn thấy trước có tầm nhìn xa đặc biệt, cuộc sống mỗi ngày đều có giới hạn, thế nên cuộc đời cần phải biết lo xa, chớ nên mất bò mới lo làm chuồng.
Người xưa nói: “Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu”, nghĩa là: “Người không lo xa, ắt có buồn gần”. Bất luận là làm người hay là xử lý sự việc, tầm nhìn cần phải xa, phải có dự kiến.
Người thông minh nhìn hiểu, người sáng suốt nhìn chuẩn, người cao minh nhìn xa. Người không có tầm nhìn xa chỉ có thể nhìn thấy hiện tại. Người có tầm nhìn xa nhìn thấy những cơ hội có thể có trong tương lai, đồng thời tích cực chuẩn bị, vì cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị tốt.
Đường đời luôn luôn phủ đầy gai góc, sáng suốt nhìn thấy trước có thể giúp tránh cái có hại mà đến với cái có lợi, kiếm tìm cơ hội, giảm thiểu những trở ngại trên đường đời.
Sáng suốt nhìn thấy trước là một loại trí tuệ. Người sáng suốt nhìn thấy trước có thể thấy cái nhỏ mà nhìn ra cái lớn, thông qua vết tích mà đoán biết phương hướng phát triển của sự việc, từ đó có sự lựa chọn sáng suốt.
Một chiếc lá rụng biết được mùa thu đến, vạn vật trong thế gian đều không cô lập, chúng đều có liên hệ, hiệu ứng cánh bướm tồn tại khắp mọi nơi.
Người sáng suốt nhìn thấy trước có đầu óc thông minh sâu sắc, tầm nhìn sắc bén, nhìn thấu thế sự, phân tích rõ ràng lý tính, việc gì cũng nhìn chính xác, nhìn rõ ràng, nhìn xa, thường biết lo xa, thu lụa khi trời chưa mưa, không đợi đến khát mới lo đào giếng.
Đời người như cuộc cờ, đi bước nào tính bước đó là kẻ bất tài, đi một bước tính 3 bước là một kẻ bình thường, đi một bước tính 10 bước mới là kẻ trí.
Sáng suốt tự biết mình là tu dưỡng, là trưởng thành
Con người quý ở sáng suốt tự biết mình. Trên đời không có nhân tài toàn năng, mỗi người đều có sở trường và sở đoản riêng. Ai cũng đều có sở trường sở đoản riêng. Chỉ có người hiểu rõ mình mới có thể phát huy sở trường, hạn chế sở đoản, mới có thể định vị chính xác cuộc đời mình.
Trong sách “Lão Tử” có viết: “Tri nhân giả trí, tự tri giả minh”, nghĩa là “Người hiểu người khác là kẻ trí, người tự biết mình là kẻ sáng suốt”. Sáng suốt tự biết mình là một loại tu dưỡng.
Làm người cần sáng suốt tự biết mình, chỉ có nhận thức rõ bản thân, đặt vị trí mình cho chính thì mới có thể thành công. Không đánh giá thấp bản thân quá, và cũng đừng đánh giá cao chính mình. Sáng suốt tự biết mình thì làm việc mới có sức mạnh.
Trong cuộc sống, người đánh giá cao bản thân nơi nào cũng gặp. Họ cho rằng thành công của người khác chẳng qua chỉ là gặp được cơ hội tốt hoặc được người ta biết đến tài năng. Nhưng cũng cần biết rằng, bất kể là vận may hay được người ta biết đến tài năng thì cũng đều cần thực lực.
Sáng suốt tự biết mình là một tiêu chí của sự tu dưỡng và trưởng thành. Người sáng suốt tự biết mình không đưa ra các mục tiêu quá cao quá xa vời, cũng không tự đánh giá thấp mình, được vinh nhục không kinh sợ, được mất cứ tùy duyên.
Người sáng suốt tự biết mình không theo đuổi viển vông xa vời, cũng không tự hạ thấp xem thường bản thân, vinh nhục không kinh sợ, được mất cứ tùy duyên.
Sáng suốt biết nhận người là trí tuệ sâu sắc
Sáng suốt nhận biết người là một loại trưởng thành, là tích lũy của kinh nghiệm, thể hiện ra một loại trí tuệ sâu sắc. Người sáng suốt nhận biết người sẽ không chỉ dựa vào lời nói một mặt của người khác, cũng không dựa vào hiểu biết một phía của bản thân mà liền đưa ra phán xét đối với người khác.
Biết người là một học vấn cao thâm. Tô Thức đã từng nói: “Người muốn lập công phi thường ắt phải sáng suốt nhận biết người”. Trong cuộc sống thường nhật, sáng suốt nhận biết người giúp cho chúng ta trong biển người mênh mông kia vẫn có thể tìm được người bạn tâm đầu ý hợp.
Một người có thể sáng suốt biết nhận người quả rất khó. Cho dù bậc trí giả như Gia Cát Lượng cũng đã từng sai lầm trong việc biết người mà phải ‘gạt lệ trảm Mã Tốc’.
Người sáng suốt nhận biết người mới có thể thông qua hiện tượng mà nhìn thấu bản chất. Người đạo mạo hiên ngang, diện mạo cao quý chưa chắc đã thật sự cao quý. Người cẩn thận từng cái nhỏ mọn, diện mạo ti tiện chưa chắc đã thực sự ti tiện.
Để hiểu chính xác một người, nên bắt đầu từ tiểu tiết, từ chỗ nhỏ nhặt, rồi thời gian sẽ mách bảo bạn ai là người thực sự đáng tin cậy.
Biết người cũng cần những biểu hiện của họ vào thời khắc then chốt. Phẩm đức tiết thủ của một người như thế nào, lúc bình thường không nhất định có thể nhìn rõ ra được. Chỉ khi đối diện với khảo nghiệm sinh tử, xung đột lợi ích thì mới bộc lộ ra được.